Bác sĩ: ThS.BS Trần Minh Dũng
Chuyên khoa: Tai mũi họng - Tai Mũi Họng
Năm kinh nghiệm:
Bệnh da dị ứng, còn gọi là viêm da cơ địa, là một tình trạng viêm da mãn tính, gây ngứa, khô và bong tróc da. Bệnh thường xuất hiện ở trẻ nhỏ nhưng có thể kéo dài đến tuổi trưởng thành. Viêm da cơ địa thường tái phát theo từng đợt, với các giai đoạn bùng phát xen lẫn giai đoạn thuyên giảm. Nguyên nhân có thể do yếu tố di truyền, rối loạn miễn dịch và tác động của môi trường. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bệnh có thể gây khó chịu, ảnh hưởng đến giấc ngủ và chất lượng cuộc sống.
Viêm da cơ địa thường xảy ra ở trẻ nhỏ và có thể xuất hiện ở nhiều vị trí.
Viêm da cơ địa là một trong những bệnh da liễu phổ biến nhất trên thế giới. Khoảng 5-20% trẻ em bị ảnh hưởng bởi bệnh này, với tỷ lệ cao hơn ở các khu vực châu Phi, châu Đại Dương và châu Á - Thái Bình Dương. Ở Hoa Kỳ, khoảng 13% trẻ em mắc bệnh, với tỷ lệ cao nhất ở trẻ em da màu (22%). Ở người lớn, tỷ lệ mắc bệnh dao động từ 7-14%, tùy thuộc các khu vực khác nhau. Viêm da cơ địa thường khởi phát trước 5 tuổi và khoảng 50% số trẻ mắc bệnh vẫn tiếp tục có triệu chứng cho đến khi trưởng thành.
Viêm da cơ địa có thể biểu hiện ở nhiều mức độ khác nhau:
Một số trường hợp viêm da cơ địa còn liên quan đến các bệnh dị ứng khác như hen suyễn, viêm mũi dị ứng hoặc dị ứng thức ăn.
Viêm da cơ địa có liên quan đến nhiều yếu tố, bao gồm di truyền, rối loạn miễn dịch và môi trường. Mặc dù nguyên nhân chính xác chưa được xác định hoàn toàn, nhưng các nghiên cứu cho thấy sự kết hợp của các yếu tố này làm suy giảm hàng rào bảo vệ da, kích thích phản ứng viêm và gây ra các triệu chứng như ngứa, khô và phát ban.
Di truyền đóng vai trò quan trọng trong sự khởi phát viêm da cơ địa. Nếu bố hoặc mẹ mắc bệnh, nguy cơ di truyền cho con bị viêm da cơ địa lên đến 50%, và nếu cả hai bố mẹ đều mắc bệnh, tỷ lệ này có thể lên đến 80%.
Một trong những yếu tố di truyền quan trọng nhất là sự đột biến của gen FLG (Filaggrin) – một loại protein giúp duy trì hàng rào bảo vệ da. Khi filaggrin bị thiếu hụt hoặc hoạt động kém hiệu quả, da sẽ bị mất nước, trở nên khô ráp và dễ kích ứng bởi các tác nhân bên ngoài. Những người có đột biến FLG thường có nguy cơ mắc viêm da cơ địa cao hơn, đồng thời cũng có thể mắc các bệnh dị ứng khác như hen suyễn hoặc viêm mũi dị ứng.
Bên cạnh filaggrin, một số yếu tố khác cũng góp phần làm suy giảm hàng rào bảo vệ da, chẳng hạn như giảm ceramides – một loại lipid quan trọng giúp duy trì độ ẩm và bảo vệ da khỏi các tác nhân bên ngoài. Khi lượng ceramides giảm, da dễ bị khô, mất nước và trở nên nhạy cảm hơn với các chất gây dị ứng.
Di truyền đóng vai trò quan trọng trong bệnh viêm da cơ địa.
Viêm da cơ địa có liên quan đến sự rối loạn hệ miễn dịch, đặc biệt là sự mất cân bằng giữa các tế bào miễn dịch Th2 và Th1. Trong giai đoạn cấp tính, hệ miễn dịch kích hoạt quá mức các tế bào Th2, làm tăng sản xuất các cytokine như IL-4 và IL-13, gây viêm da và làm suy giảm hàng rào bảo vệ da. Khi bệnh chuyển sang giai đoạn mãn tính, phản ứng miễn dịch lại nghiêng về Th1, với sự gia tăng của IFN-gamma và IL-12, làm tổn thương da lâu dài và khiến bệnh khó kiểm soát.
Một yếu tố khác làm trầm trọng thêm tình trạng viêm da cơ địa là sự giảm sản xuất peptide kháng khuẩn trên da. Điều này tạo điều kiện thuận lợi cho vi khuẩn Staphylococcus aureus phát triển, làm tổn thương da nặng hơn và tăng nguy cơ nhiễm trùng thứ phát.
Viêm da cơ địa thường bị kích hoạt hoặc trở nên tồi tệ hơn do các yếu tố môi trường. Những tác nhân này không trực tiếp gây bệnh nhưng có thể làm suy yếu hàng rào bảo vệ da và kích thích hệ miễn dịch phản ứng quá mức, dẫn đến các đợt bùng phát.
Những người mắc viêm da cơ địa thường có sự mất cân bằng trong hệ vi sinh vật trên da, với sự phát triển quá mức của Staphylococcus aureus. Vi khuẩn này có thể sản sinh độc tố gây viêm và làm tổn thương hàng rào bảo vệ da, dẫn đến các đợt bùng phát kéo dài.
Bên cạnh đó, một số nghiên cứu còn chỉ ra rằng những người có hệ vi sinh vật đa dạng hơn thường ít bị viêm da cơ địa hơn. Điều này cho thấy việc duy trì sự cân bằng hệ vi khuẩn trên da có thể là một hướng đi mới trong điều trị bệnh.
Stress không phải là nguyên nhân trực tiếp gây viêm da cơ địa, nhưng có thể làm bệnh trở nặng hơn. Khi căng thẳng, cơ thể giải phóng các hormone như cortisol, làm rối loạn hệ miễn dịch và khiến tình trạng viêm da kéo dài hơn.
Các triệu chứng của bệnh thay đổi theo độ tuổi, mức độ nghiêm trọng và đặc điểm cơ địa của từng người. Tuy nhiên, những biểu hiện điển hình nhất của bệnh bao gồm da khô, ngứa, viêm đỏ và có xu hướng tái phát theo chu kỳ.
Việc chẩn đoán chủ yếu dựa vào đặc điểm lâm sàng, tiền sử bệnh lý và các yếu tố nguy cơ của bệnh nhân. Bác sĩ sẽ xem xét các dấu hiệu tổn thương da, mức độ ngứa và tiền sử dị ứng của bệnh nhân để xác định bệnh.
Để chẩn đoán viêm da dị ứng, bệnh nhân phải có ít nhất một triệu chứng chính kèm theo ba trong năm tiêu chí phụ sau:
Triệu chứng chính:
Tiêu chí phụ:
Các bác sĩ da liễu Hoa Kỳ cũng đưa ra tiêu chí chẩn đoán bao gồm:
Hiện tượng “đường Dennie-Morgan” ở bệnh da dị ứng.
Mặc dù bệnh da dị ứng có thể được chẩn đoán chủ yếu qua thăm khám lâm sàng, nhưng trong một số trường hợp, bác sĩ có thể yêu cầu thêm các xét nghiệm để hỗ trợ chẩn đoán và loại trừ các bệnh lý khác.
Một số xét nghiệm về dị ứng có thể được thực hiện bằng cách lấy máu.
Bệnh da dị ứng (viêm da cơ địa) không có cách chữa khỏi hoàn toàn, nhưng các biện pháp điều trị có thể giúp kiểm soát triệu chứng, ngăn ngừa tái phát và cải thiện chất lượng cuộc sống. Điều trị hiệu quả cần kết hợp chăm sóc da, thay đổi lối sống và sử dụng thuốc phù hợp với mức độ bệnh.
Duy trì làn da khỏe mạnh là yếu tố quan trọng giúp kiểm soát bệnh da dị ứng. Những thay đổi nhỏ trong thói quen sinh hoạt có thể làm giảm tần suất và mức độ nghiêm trọng của các đợt bùng phát.
Giữ ẩm cho da
Một trong những nguyên nhân chính gây viêm da cơ địa là hàng rào bảo vệ da bị suy yếu, dẫn đến mất nước và kích ứng. Vì vậy, dưỡng ẩm đóng vai trò quan trọng:
Sử dụng kem dưỡng ẩm đúng cách giúp kiểm soát và phòng ngừa viêm da cơ địa.
Việc tắm quá lâu hoặc sử dụng nước quá nóng có thể làm khô da, khiến triệu chứng trầm trọng hơn. Để bảo vệ da, người bệnh nên:
Một số yếu tố có thể làm bùng phát viêm da cơ địa, vì vậy cần hạn chế tiếp xúc với:
Căng thẳng có thể kích hoạt hệ miễn dịch phản ứng quá mức, làm trầm trọng thêm viêm da cơ địa. Các biện pháp giúp giảm stress như thiền, yoga, hoặc vận động nhẹ nhàng có thể hỗ trợ kiểm soát bệnh.
Tùy theo mức độ nghiêm trọng, bác sĩ có thể kê đơn thuốc để kiểm soát viêm nhiễm và ngăn ngừa tái phát.
Thuốc bôi ngoài da
Thuốc uống điều trị toàn thân
Trong trường hợp viêm da cơ địa trung bình đến nặng, bác sĩ có thể chỉ định các loại thuốc đường uống hoặc tiêm:
Nếu các phương pháp khác không hiệu quả, bác sĩ có thể chỉ định quang trị liệu bằng tia UVB dải hẹp để giảm viêm và ngứa. Tuy nhiên, liệu pháp này yêu cầu thực hiện tại cơ sở y tế và cần tuân thủ hướng dẫn để tránh tác dụng phụ.
Viêm da cơ địa có xu hướng kéo dài, với các đợt bùng phát và thuyên giảm theo chu kỳ. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bệnh có thể ảnh hưởng đến chất lượng sống nếu không được kiểm soát tốt.
Khả năng hồi phục
Nguy cơ biến chứng
Nếu không kiểm soát tốt, viêm da cơ địa có thể dẫn đến:
Bệnh da dị ứng là một bệnh mạn tính nhưng có thể kiểm soát tốt nếu áp dụng đúng phương pháp điều trị và thay đổi lối sống hợp lý. Duy trì chế độ chăm sóc da đúng cách, tránh các tác nhân kích thích và sử dụng thuốc theo chỉ định của bác sĩ là chìa khóa giúp cải thiện tình trạng bệnh. Nếu triệu chứng kéo dài hoặc ảnh hưởng đến cuộc sống, người bệnh nên tìm đến bác sĩ da liễu để được tư vấn phương pháp điều trị phù hợp.
Tài liệu tham khảo:
Quý khách hàng vui lòng lựa chọn dịch vụ y tế theo nhu cầu!